Làm thế nào để chọn một nghề nghiệp thực sự phù hợp với bạn? (P1) – IP Share

Chào độc giả! Hãy ghi chú nhanh trước khi chúng ta đi vào thảo luận:
Đây là một bài viết vềchủ đề tôi luôn muốn viết: nghề nghiệp.
Xã hội nói với ta rất nhiều điều về những gì chúng ta nên mong muốn trong một sự nghiệp và những khả năng có thể xảy ra là gì – một điều thật kỳ lạ bởi vì tôi khá chắc rằng xã hội biết rất ít về bất kỳ thứ gì của điều này. Khi nói đến nghề nghiệp, xã hội giống như người chú vĩ đại của bạn, người đã cho bạn sập bẫy vào các ngày lễ bằng việc nói rất nhiều, gần 15 phút một cuộc độc thoại dặn dò thiếu rõ ràng, không ai khiến, và bạn giả lơ gần như toàn bộ thời gian bởi vì nó cực kì rõ ràng rằng ông ấy biết rất ít về cái mà mình đang nói về và mọi điều ông nói giống như đã lỗi thời những 45 năm. Xã hội giống như người chú vĩ đại đó, và sự khôn ngoan thường được coi là giống với những lời nói khoa trương của chú ấy. Ngoại trừ trong trường hợp này, thay vì giả lơ nó, chúng ta tập trung chú ý đến mọi từ ông chú nói, và sau đó chúng ta đưa ra quyết định lớn về nghề nghiệp dựa trên những lời nói của ông. Một điều kì lạ để chúng ta làm.
Bài đăng này không phải đang thực sự cho bạn lời khuyên nghề nghiệp – Nó là một khuôn khổ mà tôi nghĩ có thể giúp bạn đưa ra quyết định nghề nghiệp mà thực sự phản ánh bạn là ai, bạn muốn gì và khung cảnh nghề nghiệp đang thay đổi một cách nhanh chóng của chúng ta hôm nay trông như thế nào. Bạn không phải là chuyên gia về vấn đề này, nhưng bạn chắc chắn có đủ điều kiện hơn để tìm ra điều gì là tốt nhất cho bạn hơn là những người chú tuyệt vời không tự ý thức về mình của chúng ta. Đối với những người trong số các bạn chưa bắt đầu sự nghiệp của mình, những người không chắc về những điều mình muốn làm trong cuộc sống, hoặc những người trong số các bạn đang ở giữa sự nghiệp của mình mà không chắc là mình đang đi đúng hướng, tôi hy vọng bài đăng này có thể giúp bạn nhấn nút cài đặt lại trong tiến trình suy nghĩ và có cái nhìn thấu suốt hơn.
Cuối cùng, tôi cảm thấy rất tốt khi đưa bài đăng này lên. Thật đã chờ đợi quá lâu. Năm ngoái khá là bực bội với tôi và bất cứ ai thích trang Wait But Why – rất nhiều ý tưởng được dựng lên nhưng lại không có bài đăng nào về những ý những ý tưởng đó ra đời trên trang blog (phần lớn thời gian vào năm ngoái tôi đã dành cho một ý tưởng khác, một bài đăng khác dài hơn). Tôi hy vọng thời đại đen tối của Wait But Why sắp kết thúc, bởi vì tôi nhớ việc được gặp gỡ các bạn ở đây. Cảm ơn, như thường lệ, với một nhóm nhỏ những người ủng hộ vô cùng hào phóng, kiên nhẫn đến nực cười đã mắc kẹt cùng chúng tôi trong suốt một khoảng thời gian trôi chậm chạp như vậy.
– Tim
1. Đường đời của bạn
Đối với hầu hết chúng ta, thời thơ ấu giống như một con sông, và chúng ta giống như những con nòng nọc.
Chúng ta đã không chọn con sông. Chúng ta vừa tỉnh dậy không ở bất kì đâu và tìm thấy chính mình trên một con đường nào đó dành cho chúng ta được đặt ra bởi bố mẹ, xã hội và hoàn cảnh. Chúng ta được được bảo ban các quy tắc của dòng sông và cách chúng ta nên bơi và mục tiêu của chúng ta nên là gì. Công việc của chúng tôi không phải là suy nghĩ về con đường của ta, thay vào đó là việc thành công trên lối đi mà chúng ta đã được đặt vào, dựa trên cách thức thành công đã được xác định cho ta.
Đối với nhiều người trong chúng ta – và tôi nghi ngờ một bộ phận lớn độc giả của Wait But Why – con sông thơ ấu của chúng ta sau đó đổ vào một cái ao, được gọi là trường đại học. Chúng ta có thể có một vài người đặt chân lên những cái ao đặc biệt nhưng cuối cùng, hầu hết các cái ao đại học không thực sự khác biệt với nhau.
Trong ao, chúng ta có nhiều lúc hơn để suy nghĩ và một số sự trôi dạt để rẽ nhánh vào những sở thích cụ thể hơn.Chúng ta bắt đầu suy ngẫm, nhìn ra phía bờ ao – ngoài kia nơi có thế giới thực bắt đầu và nơi mà chúng ta sẽ dành cả phần còn lại của cuộc đời. Điều này thường mang đến một vài cảm xúc lẫn lộn.
Và sau đó, 22 năm sau khi thức dậy trên một dòng sông hối hả, chúng ta bị đuổi ra khỏi ao và được thế giới bảo rằng phải làm một điều gì đó cho cuộc sống của chúng ta.
Ở đây có một vài vấn đề. Một là tại thời điểm đó, bạn thuộc loại ít kỹ năng và ít hiểu biết và nhiều thứ ít khác:
Nhưng trước khi bạn thậm chí có thể giải quyết sự vô dụng chung của mình, thậm chí còn có vấn đề lớn hơn — con đường được thiết lập trước của bạn đã kết thúc. Trẻ em trong trường học là kiểu giống như nhân viên của một công ty nơi mà một người khác là Giám đốc điều hành. Nhưng không ai là Giám đốc điều hành của cuộc sống của bạn trong thế giới thực, hoặc của con đường sự nghiệp của bạn – ngoại trừ bạn. Và bạn đã dành trọn đời mình để trở thành một học sinh thực thụ, không hề có kinh nghiệm làm Giám đốc điều hành của bất cứ cái gì. Cho đến bây giờ, bạn chỉ chịu trách nhiệm về các quyết định vi mô— “Làm thế nào để tôi thành công trong công việc của mình với tư cách là một học sinh?” – và bây giờ bạn đột nhiên nắm giữ chiếc chìa khóa vào buồng lái vĩ mô, được giao nhiệm vụ trả lời câu hỏi vĩ mô đầy căng thẳng như “Tôi là ai?” và “Những điều quan trọng trong cuộc sống là gì?” và “Lựa chọn của tôi về những lối đi là gì và tôi nên chọn đi lối nào và thậm chí làm cách nào để tôi tạo ra một lối đi?” Khi chúng ta rời trường học lần cuối, hướng dẫn vĩ mô mà chúng ta đã quen thuộc đột nhiên bị buộc rời bỏ chúng ta, để ta đứng đó với sự xuẩn ngốc của mình và không biết làm gì với cuộc đời này.
Sau đó khi thời điểm đến, chúng ta kết thúc trên một lối đi. Và con đường ta đã đi đó trở thành câu chuyện của cuộc đời ta.
Vào cuối cuộc đời, khi chúng ta nhìn lại cách mọi thứ diễn ra, chúng ta có thể thấy toàn bộ con đường của cuộc đời mình, với một góc nhìn từ trên không.
Khi các nhà khoa học nghiên cứu những người sắp sửa đối mặt với cái chết và việc những người này cảm thấy thế nào về cuộc sống của họ, các nhà khoa học thường thấy rằng nhiều người trong số họ cảm thấy hối tiếc nghiêm trọng. Tôi nghĩ nhiều trong số những sự hối tiếc này xuất phát từ thực tế rằng hầu hết chúng ta không thực sự được dạy về việc tạo ra lối đi trong thời thơ ấu của mình, và hầu hết chúng ta cũng không giỏi hơn trong việc tạo ra lối đi khi đã là người lớn, điều khiến nhiều người hồi tưởng về một con đường mình đã sống mà không thực sự có ý nghĩa, cho thấy họ là ai và thế giới mà họ đã sống.
Vì vậy đây là bài đăng về việc tạo ra con đường. Chúng ta hãy đặt mình vào khoảnh khắc 30 phút trước khi chết để nhìn xuống con đường chúng ta đang đi, và phía đằng trước nơi mà con đường đó dường như đang đến, và đảm bảo con đường có ý nghĩa.
(Còn nữa)
Người dịch: Ly
Nguồn: waitbutwhy.com