Kỹ Năng Quan Trọng Nhất Mà Không Ai Dạy Bạn P2 – IP Share

Sự buồn chán là một chế độ kích thích
Nếu chúng ta quay lại những điều cơ bản nhất, và đây là những gì Pascal đã chạm tới – ác cảm đối với cô đơn thật ra là ác cảm với buồn chán.
Tại cốt lõi của vấn đề, không nhất thiết là chúng ta nghiện cái truyền hình bởi vì có một cái gì đó thỏa mãn một cách độc nhất về nó, chỉ là giống như việc ta không nghiện hầu hết các chất kích thích bởi vì mặt lợi nhiều hơn mặt hại. Hơn là, cái chúng ta đang thật sự nghiện là trạng thái không buồn chán.
Hầu hết những thứ khác đã kiểm soát cuộc đời ta một cách không lành mạnh ở gốc rễ chính là sự nhận thức rằng chúng ta ghét sự không có gì của không có gì. Chúng ta không thể tưởng tượng chỉ tồn tại hơn là đang làm. Và vì thế, chúng ta tìm kiếm sự giải trí, chúng ta tìm kiếm đồng minh, và nếu tất cả mọi thứ thất bại, chúng ta lại đuổi theo những thứ cao hơn nữa.
Ta lơ đi sự thật rằng không đối mặt với sự không có giống với việc không bao giờ đối diện với bản thân. Và không bao giờ đối diện với bản thật là lý do tại sao chúng ta cảm thấy cô đơn và lo lắng mặc dù đang gắn kể rất gần gũi với mọi thứ khác xung quanh ta.
May mắn thay, có một giải pháp. Cách duy nhất để tránh khỏi bị hủy hoại bởi nỗi sợ này – cũng như mọi nỗi sợ – là đối mặt nó. Hãy để sự buồn chán đưa bạn đến nơi mà nó muốn đến để bạn có thể đối mặt với mọi thứ đang diễn ra với sự nhìn nhận bản thân mình. Đó là khi bạn nghe được bản thân nghĩ gì, và đó là khi bạn học được cách tham gia vào những phần được che dấu bằng sự sao lãng
Vẻ đẹp của nó là, một khi bạn vượt qua được cái rào cản đầu tiên, bạn sẽ nhận ra rằng ở một mình không tệ đến vậy. Buồn chán có cái lợi ích riêng của nó.
Khi bạn bao bọc bản thân với những khoảnh khắc cô đơn và tĩnh lặng, bạn sẽ trở nên thân thuộc với không gian của bạn ở cái cách mà đã buộc sự kích thích không được nảy nở. Thế giới trở nên đầy hơn, và trong sự đầy đặn đó, và trong mọi sự mâu thuẫn đó, và trong mọi sự xa lạ đó.
Bạn sẽ học được rằng có những thứ khác bạn có thể hướng sự chú ý của bản thân vào hơn là làm ra nhiều tiếng ồn nhất có thể ở trên bề mặt. Chỉ vì một căn phòng yên ắng không thể phát ra tiếng thét thích thú giống như những ý tưởng về việc đắm chìm bản thân vào một bộ phim hay một show truyền hình không có nghĩa là không có những ý nghĩa sâu xa để có thể khám phá ở đó.
Thỉnh thoảng, hướng đi cho sự cô đơn dẫn bạn đến nơi khiến bạn cảm thấy không hài lòng, đặc biệt là khi nói đến hướng về bên trong – ý nghĩa và cảm giác của bạn, nghi ngờ và hy vọng của bạn – nhưng trong quá trình lâu dài, nó sẽ trở nên dễ chịu hơn là việc chạy trốn khỏi mọi thứ mà không nhận ra mình là ai.
Nhận thức cái chán chường cho phép bạn nhận ra sự mới lạ trong những thức bạn không thấy mới lạ; nó giống như là một đứa trẻ không không cần điều kiện nhìn thế giới lần đầu tiên. Nó cũng giải quyết hầu hết các cuộc tranh cãi nội bộ.
The Takeaway
Điểm cần Nhớ
Khi thế giới càng tiến lên, nhiều sự kích thích hơn sẽ khuyến khích ta bước ra ngoài đầu óc mình để tham gia với nó.
Trong khi sự khái quát hóa của Pascal thiếu đi sự thoải mái với nỗi cô đơn là nguồn cơn của mọi vấn đề của chúng ta ngày nay có thể là một sự nói quá, nó không phải là một thứ không đáng.
Mọi thứ đã làm rất nhiều thứ để liên kết chúng ta bên cạnh đó đã cô lập ta. Chúng ta quá bận rộn để bị cao lãng rằng chúng ta thường quên đi giữ gìn bản thân, điều đã làm chúng ta càng cô đơn hơn.
Thú vị thay, thủ phạm chính không phải là sự ám ảnh với sự kích thích của thế giới đặc thù nào. Đó là nỗi sợ không có gì – sự nghiện ngập của ta đối với tình trạng không chán chường. Chúng ta có một sự ác cảm đặc thù với đơn giản là sống.
Không nhận ra được giá trị của sự cô đơn, chúng ta bỏ qua sự thật rằng, một khi nỗi sợ hãi buồn chán bị đối mặt, nó có thể giúp ta kích thích. Và cách duy nhất để đối mặt với nó là có thời gian, dù mỗi ngày hay mỗi tuần, để chỉ ngồi – với sự suy nghĩ, với cảm giác, với một khoảnh khắc yên tĩnh.
Một sự răn dạy về triết học cổ nhất trên thế giới có một lời khuyên cho ta: biết mình. Và có một lý do chính đáng tại sao như vậy.
Không biết bản thân, thì không bao giờ có thể tìm ra cách đúng để tương tác với thế giới quanh ta. Nếu không dành thời gian cho nó, chúng ta không có nền tảng để xây dựng tiếp phần còn lại của cuộc đời.
Ở một mình và kết nối với bên trong bản thân là một kỹ năng không ai dạy ta. Điều đó thật nực cười vì nó quan trọng hơn hầu hết những thứ khác.
Cô đơn có thể không là đáp án cho mọi thứ, nhưng nó thật sự là một sự khởi đầu.
Phần 1: https://ieltsplanet.info/ky-nang-quan-trong-nhat-ma-khong-ai-day-ban-p1-ip-share/
Người dịch: Mỹ An
Nguồn: medium.com