Lý do bạn thức dậy vào buổi sáng là gì? Đó là Ikigai! – IP Share

ojodeastronauta-479813-unsplash


Bạn có bao giờ nghe đến từ “IKIGAI” chưa? Đó là một từ tiếng Nhật và tôi cũng không biết đến nó cho đến khi xem được một đoạn video trên Youtube về triết lí sống của người Nhật. Đoạn video không chỉ nói về lối sống người Nhật mà còn về bí quyết để sống lâu. Có một nơi ở Nhật tên là Okinawa, là nơi mà người ta dùng từ “IKIGAI” này như là triết lí sống. Họ có nhiều người già thọ hơn 90 tuổi và vẫn làm việc tích cực. Một trong những lí do mà họ vẫn làm việc có thể được lí giải tốt nhất bằng từ “IKIGAI”.

Ikigai (生き甲斐) là một khái niệm tiếng Nhật có nghĩa là “lý do để tồn tại”, còn đối với người Okinawa, nó có nghĩa là “lý do để thức dậy vào buổi sáng”. Nó cũng có thể có nghĩa là “lý do để sống” và “ý nghĩa cuộc sống” hay “điều gì làm cuộc sống đáng sống”.


Sau khi xem đoạn video, từ đó cứ hiển hiện trong tâm trí tôi và khiến tôi không ngừng tự hỏi chính mình. Tôi sống để làm gì? Điều gì làm cho cuộc đời của tôi đáng sống? Lý do tôi thức dậy vào buổi sáng là gì? Công việc ư, tất nhiên tôi phải đi làm đúng giờ nếu không thì tôi sẽ bị cắt lương mất. Nhưng đó có phải là câu trả lời? Chỉ vì công việc, vì tiền thôi sao? Ý tôi không phải đơn giản là chúng ta cần tiền đề mua những thứ mình cần, mà là có phải chúng ta chỉ sống để kiếm tiền và sau đó thỏa sức tiêu xài?  Tôi không biết chắc, bởi vì tôi muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa sâu xa hơn là việc chỉ có kiếm tiền.

Chúng ta làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và mơ về quãng thời gian nghỉ hưu tuyệt vời khi ta có thể tiêu xài tất cả khoản tiền này. Điều gì xảy ra nếu bạn yêu công việc của mình? Và rồi bạn sẽ không cảm thấy nó là công việc nữa và sẽ không cảm thấy mình cần nghỉ hưu. Ông Hayao Mizayaki từ phòng quay phim Ghibli, Nhật Bản là người đã sản xuất ra nhiều bộ phim tuyệt vời. Nhiều lần ông ấy nói rằng ông sẽ nghỉ hưu, và điều này chỉ trở thành hiện thực nhiều năm sau đó. Nhưng rồi chỉ mới năm nay, tôi nghe tin ông ấy vẫn đang làm công việc giám sát cho một bộ phim hoạt hình. Làm sao bạn có thể nghỉ hưu khi đang làm những thứ mình yêu thích, đúng không?


Vì thế điều đó luôn ám ảnh tôi. Có phải tôi đang làm những thứ mà tôi muốn làm suốt phần đời còn lại? Có phải những thứ tôi đang làm lúc này sẽ đem lại ý nghĩa quan trọng cho cuộc đời tôi? Có phải tôi đang mang lại ảnh hưởng mạnh mẽ hoặc thậm chí tốt đến những người xung quanh bằng những việc mình đang làm? Tôi vẫn không ngừng tự hỏi chính mình những câu đấy sau khi xem đoạn video và đọc về “Ikigai”. Và sau một năm chiêm nghiệm, câu trả lời là không, không hề chút nào. Thỉnh thoảng tôi miễn cưỡng đến văn phòng, thậm chí tôi đang làm công việc thiết kế đồ họa là công việc tôi có thể làm và thích làm. Nhưng đam mê của tôi là sáng tạo ra những câu chuyện, phim hoạt hình có thể truyền cảm hứng và ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người. Hơn nữa, tôi đang làm việc cho một công ty bán lẻ sản xuất những mặt hàng xa xỉ cho giới giàu có. Vì vậy, tôi không nghĩ những bức đồ họa của tôi sẽ có ảnh hưởng gì đến việc thay đổi cuộc sống của mọi người.


Trong lúc ấy, tôi vẫn không chắc rằng mình có thật sự muốn có tấm bằng thạc sĩ ở Nhật không vì khâu chuẩn bị quá dài. Tôi cần tiết kiệm tiền, làm bài thi và nhiều thứ khác liên quan đến khâu chuẩn bị nhập học. Đó là lúc tôi nhận được tin từ InternationalStudent.com về cuộc thi thiết kế video du lịch dành cho sinh viên. Nhưng hạn chót khá gần và tôi phải bận bịu làm việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều ở văn phòng, tối đến lại kiệt sức, vì vậy tôi chỉ có thể làm video vào cuối tuần.

Tôi đã lãng phí nhiều thời gian suy nghĩ về nên làm loại video nào và truyền tải loại cốt truyện nào vì video của người thắng cuộc trước đó rất hay. Một điều giống nhau là mỗi người họ đều thể hiện họ là ai và đam mê của họ. Vì vậy, tôi đã nghĩ về cách nào tốt nhất để nhận diện chính mình. Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là bản vẽ của tôi. Bản vẽ tay của tôi chính là chữ kí của tôi. Tôi đã thử thách chính mình làm một video hoạt hình thậm chí khi vẫn còn là một nghiệp dư vì tôi muốn thể hiện niềm đam mê của mình và tôi sẵn lòng cố gắng hết sức để học sâu hơn về nó.


Hạn chót ngày càng gần và cái laptop cũ kĩ của tôi khiến tôi làm chậm lại. Đó là ngày cuối cùng và tôi vẫn chưa hoàn thành xong. Tôi không đủ hài lòng với kết quả và đã cố gắng khắc phục nó và rốt cuộc làm xong vào 1 giờ sáng ngày tiếp theo, vì  thế tôi hoang mang nghĩ rằng mình đã trễ hạn chót. Nhưng đoạn video đã xong, vì thế tôi quyết định dù sao vẫn đăng nó lên. Ơn giời là đường link vẫn ở đấy để tải lên. Sau khi tải lên, tôi không nhận được thông báo nào về việc nộp bài thành công hay không. Tôi thật sự nghĩ rằng tôi đã vuột mất cơ hội của tôi. Và, có lẽ điều tốt đẹp nhất… đến tận sáng sớm tôi mới nhận được thông báo bài nộp của mình vẫn còn hiệu lực! Vâng! Bởi vì sự khác nhau về múi giờ, điều mà tôi quên mất vì quá hoang mang. Sau đấy tôi đánh cược với chính mình rằng: nếu tôi có thể thắng cuộc (vì nó có vẻ không thể đối với tôi) thì tôi sẽ xem đấy như điềm báo tôi cần phải đi học về hoạt hình ở Nhật.

Cơ hội bầu chọn đã đến và tôi đoán là mình sẽ không thắng đâu vì tôi nghĩ tất cả những đoạn video khác đều hay hơn của tôi. Vì vậy tôi đã liên hệ với nhiều bạn bè để bình chọn và hy vọng ít nhất là nhận được giải bình chọn của người xem trị giá 1000 đô la. Nhưng không, tôi đã không nhận được giải đó nhưng tôi vẫn biết ơn là mình đã trở thành thí sinh vào chung kết.


Vòng đánh giá chung kết. Ngày công bố kết quả chung cuộc cách một ngày so với giờ Indonesia, vì vậy tôi phải đợi đến ngày tiếp theo. Tôi đã phải tổ chức một sự kiện vào ngày đó, vì vậy tôi đã không kiểm tra email đến cuối ngày và nghẹn ngào vì thấy tên mình được xướng lên là quán quân cuộc thi thiết kế video du lịch 2017 trong tiêu đề email. Cái gì vậy? Tôi không nói nên lời. Vài giờ sau đó tôi vẫn không thể tin vào điều đó. Tôi đã không kể với bất kì ai vì tôi không tin vào điều đó. Vì vậy, tôi đợi đến khi có nhiều sự theo dõi từ nhóm sinh viên quốc tế.

Đây là phần đầu của giấc mơ trở thành hiện thực. Hãy cẩn trọng với những điều bạn ao ước. Tôi thật sự phải chuẩn bị cho bài thi vào chương trình thạc sĩ giống với TOEFL, IELTS, khóa học ở Nhật và nhiều giấy tờ khác. Tôi vẫn phải tìm kiếm một trường đại học và làm bài thi ở đó. Tôi vẫn cần tìm kiếm học bổng vì chương trình thạc sĩ sẽ kéo dài hai năm và tốn kém nhiều thứ. Trong lúc đó, tôi đã liên hệ với trường đại học và họ chào đón tôi trong email. Vì vậy, bây giờ tôi đang tìm một giáo sư và suy nghĩ chọn ngành học và nghiên cứu.


Kế hoạch hiện tại của tôi là: trước tiên, học TOEFL và IELTS và cố gắng làm bài thi vào tháng hai năm sau. Học bổng Nhật Bản mở đơn vào tháng tư, vì vậy tôi nghĩ đấy là khoảng thời gian đủ để tôi chuẩn bị mọi thứ. Tim tôi vẫn run bần bật mỗi khi tôi  kể điều này với gia đình và bạn bè tôi. Giờ đây, tôi sẽ nghĩ về loại nghiên cứu và ngành học nào tôi sẽ chọn, rõ ràng đó là hoạt hình nhưng tôi cần cụ thể hơn.Tôi sẽ cần liên hệ với giáo sư ở trường đại học để giúp tôi. Có lẽ điều đó có nghĩa là tôi sẽ đi đến Bandung, đến trường đại học tôi đã nhận bằng cử nhân.

Bây giờ, tôi cảm thấy điều mà một trong những cố vấn của tôi từng nói là đúng: “Đừng chạy thôi tiền bạc, hãy có một tầm nhìn từ Chúa và đi theo nó. Ngài thiết kế ra bạn với những tính cách và tài năng đặc biệt dùng để tạo ra ảnh hưởng tốt đẹp đến những người xung quanh bạn và thậm chí cả thế giời. Hãy đam mê làm những thứ bạn yêu thích, cam kết làm tới cùng và tiền bạc sẽ đi theo bạn.”


Vâng, ít nhất là giờ đây tôi không cần phải lo lắng về tiền bạc tôi sẽ dùng để chuẩn bị cho kế hoạch du học của mình. Mong những điều tốt nhất sẽ đến với bạn!

Từ Dini Restyanti, quán quân cuộc thi thiết kế video du lịch InternationalStudent.com 2017.


Người dịch: Thủy Ngân

Nguồn: internationalstudent.com

Related Articles

Học Online cùng Premium